ĐẾN RỒI LẠI ĐI
Thân vay mượn, vật chi cũng tạm
Mãi luống công, giành giật đeo mang
Mới hay của cải trần gian
Có rồi lại mất bể dâu cuộc trần
Người giàu nhất, lìa đời tay trắng
Kẻ quyền uy, nhắm mắt tay không
Thiện lành giác ngộ mới cao
Hành trang quý nhất mang theo về trời
Mới xanh đó, tóc đầu đã bạc
Tự sắp hàng, lần lượt ra đi
Nghĩ đời càng nghĩ ra chi
Bóng câu cửa sổ nước trôi qua cầu
Mơ chi danh lợi sang giàu
Dừng chân cõi tạm đến rồi lại đi
KHÔNG SỢ CHẾT
Những người trở về Nguồn nhận Tổ quy Tông thường là đi đến không sợ chết, vì Linh Hồn có chết đâu mà sợ. Chết là chết cái xác thân vay mượn, mượn thời phải trả, đó là lẽ Công Bằng Tạo Hóa.
- Linh Hồn sống mãi không chết nhưng phải theo nghiệp Ác, Thiện mà đi luân hồi.
Nếu hành Thiện thời sợ gì, mãn thân người trần tục là siêu sanh lên các tầng trời hưởng phước.
- Trở về Cội Nguồn, sống trong sự che chở Cha Mẹ Trời – Chánh Thân, Chánh Mẫu thời còn lo chi nữa? đã có Cha Mẹ bảo bọc Linh Hồn, lại còn ban cho Kim Thân Tiên Thiên bất tử, thọ ngang trời đất.
- Sống trên đời, tốt nhất là không nên lạc Nguồn lạc Cội.
Con có Cha có Mẹ bảo bọc che chở mãi. Cha Mẹ Trời Pháp Thân chỗ nào cũng có. Ngay trong trần gian này chúng ta cũng ở trong lòng Cha Mẹ Trời. Nếu chúng ta lúc nào cũng nghĩ đến Cội Nguồn, nơi sanh ra Linh Hồn cùng giọt máu thể xác chúng ta thời chúng ta nhất định được Cha Mẹ Trời che chở, hộ độ, tai nạn nào cũng qua, tai ương nào cũng khỏi và ban cho chúng ta những phước phần, những gì mà Cha Mẹ Trời tạo lập nên.
- Cha Mẹ là Đấng Tạo Hóa, đã là con cái nhà Trời thời có gì phải sợ. Chết chỉ là trả lại cái xác thân vay mượn tứ đại mà thôi.
Nên nói, những người trở về Nguồn nhận Tổ quy Tông thường là đi đến không sợ chết là vậy.
***
𝐕ă𝐧 𝐇ó𝐚 𝐂ộ𝐢 𝐍𝐠𝐮ồ𝐧