Tôi muốn quay lại cái thời mà điều duy nhất tôi phải lo lắng là bỏ lỡ tập phim hoạt hình yêu thích sẽ chiếu vào mỗi buổi chiều.
Tôi muốn về lại nơi mà thứ duy nhất tôi phải gánh vác là chiếc ba lô chứa đầy sách mà không chắc sẽ dùng đến ở trường.
Tôi muốn sống lại khoảnh khắc mà cảm thấy kiệt sức nhất là khi đã chơi hết mình cùng bạn bè vào mỗi cuối tuần.
Tôi muốn trở lại thời điểm mà cuộc sống chỉ đơn giản là khám phá, phạm sai lầm và học hỏi từ chúng.
Tôi muốn quay về những ngày tháng mà chẳng phải bận tâm đến những vết sẹo, hàm răng khấp khểnh, vóc dáng cơ thể, bộ quần áo không hợp, dỗi hờn bạn bè và ước mơ thì thay đổi mỗi tuần hay nằm dài trên ghế ngủ bất cứ khi nào muốn.
Tôi muốn quay lại cảm giác đó. Giống như nhà là nơi nỗi nhớ ngồi lặng lẽ, nhìn bạn và bảo bạn hãy sống chậm lại, vì bạn còn trẻ, còn đầy năng lượng và có cơ hội học lại mọi thứ.
Bây giờ tôi cảm thấy mình mệt mỏi. Tôi cảm thấy bối rối. Tôi cảm thấy cuộc sống sao quá đỗi vội vã.
Tôi cảm thấy mình đã quá già để bắt đầu một điều gì đó mới hoặc đôi khi lại quá trẻ để có thể giỏi một việc gì đó.
Tôi nhớ thời thơ ấu đẹp đẽ của mình.
- st -