Thong Tay Hoi, VN
Sun, 5/19/2024
scattered clouds
29
Scattered clouds

29°C - 30°C

94%

1005hPa

2.06m/s

40%

8Km

10:30 PM

11:09 AM

ĐÃ TỪNG CÓ CHUYỆN GÌ KHIẾN HÌNH TƯỢNG TỐT ĐẸP CỦA MỘT NGƯỜI GIÁO VIÊN HOÀN TOÀN SỤP ĐỔ TRONG LÒNG BẠN? ______ Khi tôi học cấp 2, giáo viên chủ nhiệm lớp là một cô giáo rất trẻ, mới tốt nghiệp từ trường Sư phạm. Tính tình cô rất hoạt bát, dễ gần. Có lẽ là vì còn trẻ, mới ra trường nên GVCN của tôi được đánh giá là vẫn có chút gì đó còn “trẻ con” so với các giáo viên đứng tuổi, già dặn khác. Và cũng chính vì nét tính cách đó mà học sinh chúng tôi rất yêu quý và gần gũi với cô. Cô giáo là GVCN và cũng là giáo viên dạy môn Ngữ Văn, năm tôi thi vào trường, điểm môn Ngữ Văn của tôi đứng đầu cả khối nên tôi nghiễm nhiên được đảm nhận “vị trí” học sinh giỏi Văn tiêu biểu của lớp, kiêm cán sự phụ trách bộ môn. Tôi thích môn này và thích cả người dạy, nên lúc nào tôi cũng cố gắng làm tròn nhiệm vụ của mình, là cán sự bộ môn chăm chỉ được cả lớp công nhận. Lúc học kỳ 2 năm lớp 8 sắp kết thúc, để tiện cho việc tôi chuẩn bị thi vào cấp 3, bố mẹ đã quyết định dọn nhà đến gần trường cấp 2 tôi học, còn nhà chúng tôi vốn đang ở thì cho thuê. Căn nhà này rất gần trường tiểu học tốt nhất trong thành phố nên có rất nhiều người đến hỏi thuê. Nhưng bố mẹ tôi không quan trọng chuyện tiền bạc lắm, chỉ muốn cho người nào có nếp sống gọn gàng, sạch sẽ thuê để còn giữ nhà nên vẫn chưa quyết định cho ai thuê. Một buổi chiều nọ, sau khi phát xong BTVN đã được giáo viên sửa lại cho các bạn, tiếng chuông vào lớp cũng đúng lúc reo lên, tôi ngồi vào chỗ của mình. Đã đến giờ tự học, thường thì học sinh sẽ tự ngồi ôn bài, không có giáo viên quản. Tôi vừa ngồi vào chỗ thì nghe thấy đằng sau có tiếng ai đó gọi mình, quay lại nhìn thì cô bạn ngồi ở hàng cuối nói tôi chưa phát vở bài tập Ngữ văn cho cô ấy, hỏi có phải giáo viên vẫn cầm vở của cô ấy không. Tôi đang định đáp lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng học mở “rầm” một cái, sau đó là giọng nói lanh lảnh khác thường của GVCN: “XX (tên tôi), em có nghe thấy tiếng chuông không? Đã vào giờ học rồi mà còn nhìn đông ngó tây, em coi lớp học là cái chợ à? Nếu em thích ngồi hàng cuối như thế, vậy thì mau thu dọn sách vở xuống bàn cuối cùng ngồi luôn đi.” Lúc đó tôi vô cùng sửng sốt, vì bản thân tôi luôn là học sinh giỏi Văn tiêu biểu được cô ưu ái nhất lớp, chưa bao giờ cô nói nặng tôi một câu nào. Hơn nữa, tôi không hề làm gì sai, nên tôi đã lập tức đứng dậy, giải thích với cô rằng: “Thưa cô, vừa rồi là bạn YY (tên bạn nữ) hỏi em về chuyện vở bài tập…” Nhưng cô không nghe tôi nói hết câu đã xua tay rồi chỉ vào bàn cuối cùng dưới lớp, ý bảo tôi đừng nhiều lời, mau xuống đó ngồi đi. Vẻ chán ghét trên khuôn mặt cô ngày hôm đó là điều tôi không bao giờ quên được. Khi ấy tôi vẫn rất ấm ức và tủi thân, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cố nén nước mắt, lủi thủi xuống bàn cuối ngồi rồi rấm rứt khóc cả buổi chiều. Về nhà, thấy tâm trạng tôi không tốt, mẹ tôi liền hỏi ngay, tôi mới kể cho mẹ hết mọi chuyện. Bình thường nghe tôi kể chuyện trên lớp, mẹ sẽ chỉ ra chỗ đúng chỗ sai cho tôi hiểu, nhưng lần này mẹ chỉ an ủi tôi mấy câu rồi xuống nhà nói chuyện với bố. Tôi thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ ngồi làm bài tập với nỗi ấm ức vẫn chưa nguôi. Ngày hôm sau, tôi đến lớp, GVCN – người đã mắng tôi rất nặng nề vào hôm qua lại đột nhiên đến chỗ tôi ngồi, xoa đầu tôi, nói rằng: “Thôi được rồi, em quay về chỗ cũ của mình đi, chuyện hôm qua cô không trách phạt em nữa.” Tôi nghe cô nói xong mà cảm thấy rất khó tin, sao thái độ của cô đối với tôi lại một lần nữa thay đổi 180 độ như vậy. Nhưng khi đó tôi vẫn còn bé, chỉ nghĩ rằng mẹ đã nói đúng, hôm qua tâm trạng cô không vui nên lỡ giận cá chém thớt với tôi thôi. Và chuyện cứ thế bình yên trôi qua. Khi tôi đã lên năm 2 ĐH, trong một lần tình cờ ngồi nói chuyện với bố mẹ, mẹ tôi buột miệng nói rằng: “Sau này tiền cho thuê căn nhà cũ của chúng ta có thể dùng làm sinh hoạt phí cho con rồi.” Tôi mới cười hì hì hỏi ngược lại mẹ: “Vậy tại sao hai năm con học ĐH, mẹ không lấy tiền cho thuê đó làm sinh hoạt phí cho con vậy ạ?” Sau đó, tôi mới biết được rằng, năm ấy, con gái của một người cô của GVCN lớp tôi đi học tiểu học. Nhưng vì nhà xa nên gia đình họ muốn thuê nhà gần trường cho con học. Vừa khéo căn nhà mà họ nhìn trúng lại là nhà chúng tôi. Nhưng bố mẹ tôi không muốn cho họ thuê, vì bố mẹ biết chuyện gia đình này ăn ở không sạch sẽ, biết chuyện cô bé kia rất hiếu động, hay phá đồ đạc lung tung. Bố mẹ quyết định từ chối khéo, không cho họ thuê. Nhưng khi ấy, bố mẹ tôi không hề biết người muốn thuê là cô của GVCN lớp tôi. Nhưng GVCN lại đi xem nhà cùng người cô của mình, và biết bố mẹ tôi là chủ căn nhà. Thế là, người cô của GVCN lớp tôi đã nhắn tin cho bố mẹ, nói xa nói gần về thân phận của mình, muốn thương lượng thêm về chuyện thuê nhà. Cộng thêm việc tôi chịu ấm ức trên trường, bố mẹ đã lập tức hiểu ra. Để không làm ảnh hưởng đến việc học của tôi, để tôi được “yên ổn” học hết cấp 2, bố mẹ đã phải đồng ý cho người ta thuê nhà với giá rất rẻ đến tận khi con gái gia đình họ học xong tiểu học. Và đến tận khi tôi đã học năm 2, bố mẹ mới có thể cho thuê căn nhà đó theo giá thị trường. Sau khi tôi biết được “bí mật” kia, hình tượng cô giáo trẻ xinh đẹp, vui vẻ, dễ gần, đáng yêu như một người chị gái trong lòng tôi lập tức sụp đổ hoàn toàn. Nhưng sau chuyện đó, tôi cũng hiểu được rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, bố mẹ sẽ mãi mãi là người đứng đằng sau, âm thầm bảo vệ tôi bằng mọi cách. -Miao- #WeiboVietNam #wbvn #zhihuask

127
128
0
0

Make money easily with Hahalolo!
Featured experience

Devonport - Thành phố Cảng Nhộn Nhịp của Tasmania
Devonport - Thành phố Cảng Nhộn Nhịp của Tasmania
Tickets Vietnam

Tickets Vietnam

3 days ago

Registered with the Ministry of Industry and Trade
Notified to the Ministry of Industry and Trade
Associate member of the United States Tour Operators Association
© Hahalolo 2017. All rights reserved