Khi còn bé, sống trong bình yên ngoài chơi và ngủ thì chính là sự quản thúc của ba và má lúc đó chỉ muốn lớn thật nhanh , thật nhanh để có thể tự do bay nhảy tự do làm những điều mình thích thực hiện mơ ước lớn lao mà mình ấp ủ ....
Nhưng khi lớn hơn 1 tí nữa thì lại thấy tiếc nuối dần về những ký ức tuổi thơ đã trãi qua . Cảm giác trống trãi và cô độc cứ ùa về .
Khi chúng ta ko còn sử dụng từ" lớn hơn" mà thây vào đó là "già đi " thì lúc đó chúng ta đã thực sự trưởng thành . Và đó cũng chứng tỏ rằng sự hiện diện của ta trong thế giới này luôn đồng hành cùng hai từ "trách nhiệm" . Mọi thứ đối với ta đều quy ra thành " trách nhiệm" . Trách nhiệm với gia đình , trách nhiệm với công việc và trách nhiệm với chính bản thân ta .
“Một mình đi dạo
Một mình ăn cơm
Một mình du lịch
Một mình làm rất nhiều việc
Những ngày tháng một mình hẳn là rất cô đơn Nhưng đa phần là vì cô đơn mà vui vẻ.
Dần dần cảm thấy bình yên trong cô độc.
Dần dần cảm thấy cô đơn cũng chẳng sao cả. Đó cũng là một sự trưởng thành.”