Sao mọi điều cứ đến một cách tự nhiên mà ta chẳng thể nào chống đối được, cũng chẳng còn hơi sức để nghĩ về nó. Chuyện gì đã xảy ra để khiến tôi quên đi tất cả và chấp nhận mọi thứ một cách dễ dàng như thế? Suy nghĩ này tiếp nối suy nghĩ kia, đôi chân tôi cứ không ngừng rảo bước. Tôi biết rằng đường về nhà còn rất xa, mà hình như tôi đi lạc mất rồi, con đường này sao lạ lẫm quá!
Thực ra con đường nào mà chẳng được. Dù gì đường về nhà tưởng chừng dài vô tận. Dù sao cũng không có ai đợi tôi ở nhà.
Tôi cứ bước đi giữa phố đêm thưa người. Một cơn gió lạnh ở đâu thổi thốc vào người, len lỏi qua những kẽ hở trên áo quần, lạnh lẽo và dứt khoát. Tôi thấy mặt mình nóng hổi, cái nóng trái ngược hoàn toàn cơn gió kia, ướt át và đầm đìa, trái ngược với cái khô khốc lạnh căm kia.
Tôi khóc, một cách rất tự nhiên.
_____
74
1
0
0
Hoang Yen Nguyen
rồi sẽ có người chờ ta
Haha
· Reply · 6 months ago