Thong Tay Hoi, VN
Tue, 3/26/2024
clear sky
28
Clear sky

28°C - 28°C

69%

1012hPa

3.09m/s

0%

10Km

10:53 PM

11:04 AM

Xin chào mọi người 👋 Lâu rồi mình chưa chia sẻ câu chuyện cá nhân của mình với ai, mình chỉ chia sẻ những hình ảnh bản thân lên chiếc story instagram bé bé nhưng cũng không thường xuyên, rồi trên Facebook cũng không hoạt động nhiều. Có lẽ bây giờ đã lớn rồi và mình cũng ngại chia sẻ quá nhiều lên mạng xã hội. Nhưng hôm nay, một cơn gió mát mùa thu Hà Nội đã khiến mình có một phút ngẫu hứng, tự dưng mình muốn viết chút gì đó và tình cờ là bài viết đầu tiên của mình trên Hahalolo. Mình đã phân vân không biết nên viết gì nhưng sực nhớ về niềm đam mê của mình… 🌷 HÀNH TRÌNH CHIẾN THẮNG NHỮNG NỖI BUỒN VU VƠ TUỔI 20! Tôi lại thấy giấc mơ ấy. Thấy mình bước đi trên đại dương và nước đã dâng đến quá ngực rồi. Nhưng tôi lại không biết bơi, áp lực nước đem đến cho lồng ngực một cảm giác khó thở chân thực đến kì lạ. Giấc mơ này tôi đã gặp phải suốt một tháng sau khi vào Đại học. Còn nhớ khi học cấp 3, tôi cũng chỉ là một đứa học tập làng nhàng và việc thi đậu vào trường THPT Trần Phú - ngôi trường danh giá nhất của tỉnh nhà là một trong những bí mật lớn của cuộc đời tôi. Và tôi thi đỗ. Tôi lại cố gắng 3 năm học cấp 3 rồi thi đỗ Đại học. Tôi đi lên thủ đô học mà ngạc nhiên đến bàng hoàng. Và cái bàng hoàng ấy khiến mình chẳng thể nào thích ứng được. Đường phố Hà Nội sao mà đông đúc quá, hối hả và xô bồ quá. Nơi đây không có cánh đồng lúa vàng xuộm hay những con ngõ ngào ngạt hương hoa bưởi của quê tôi. Ngày đầu tiên bước ra thủ đô lớn, tôi thấy dòng xe như mạch nước của đại dương bao la, đến cả mây trên trời hình như cũng trôi nhanh hơn như muốn cuốn phăng đi tất thảy những gì đang hiện hữu ở nơi này. Rồi đến lớp học, tôi cũng chẳng thể hòa mình vào cùng với những người bạn mới cùng lớp. Tôi thấy ghen tị biết bao khi thấy những người bạn gọi nhau bằng biệt danh, nghe họ bông đùa vài câu với nhau. Tôi chỉ dám tự ngân nga khe khẽ những ca khúc khi họ cùng đàn hát vui vẻ, chỉ có thể trầm trồ khi thấy một cô bạn tự tin khoe mình trong những điệu nhảy. Bản thân cứ bơ vơ như một vệt dầu loang chẳng thể nào hòa vào làn nước xung quanh. Tôi không đến mức là một Chí Phèo khao khát có chung tiếng nói với đồng loại nhưng dẫu sao tôi vẫn chưa thể hòa nhập với tập thể cho được. Con người như những khối cô đơn không ngừng va chạm với nhau. Sự va chạm ấy có thể phá vỡ cái màng ngăn của đối phương để lộ ra một người thực sự sống. Nhưng tệ hại hơn là khi va chạm chỉ là lướt qua nhau hoặc để lại thương tổn. Rồi áp lực học tập, việc học ở Đại học thay đổi nhanh quá, lại khó hơn nhiều, và cả những kỳ vọng của bố mẹ đều khiến tôi thật mệt. Rồi cả cái nắng hạ kia, từ bao giờ mà mi lại dữ dội đến thế? Tất cả như một cuộn len cứ cuốn vào, cuốn nữa, cuốn nữa, rối tung lên rồi siết chặt tôi lại, chẳng thể nào mà thở được. Những bỡ ngỡ ấy ủ lại rồi mọc mốc thành những nỗi buồn, thành cả cô đơn, thành bao lạc lõng. Một tháng đầu tiên ở ngôi trường Đại học mang màu âm u xám xịt như thế. Những nỗi buồn cứ ngổn ngang như thế khiến tôi lâm vào một căn bệnh nghiêm trọng “buồn bã tiêu cực” – âm ỉ từ ngày này sang ngày khác, căn bệnh mà ai đó gọi là “khủng hoảng mười sáu cộng”. Nhưng may mắn là, thay vì trở thành một Holden Caulfield bầy bất mãn với cuộc sống và đâm ra nổi loạn, tôi lại quyết định bước ra ngoài cái vỏ ốc của chính mình. “Tôi đang ở đây này, hãy nhìn tôi đi!”. Thật mừng vì tôi đã chọn điều ấy, đã dám đốt cháy năng lượng tuổi trẻ trên cái guồng quay có phần rỉ sét. Trước tiên, tôi đã dám sống với những sở thích của bản thân mình và trong đó có VIẾT. Tôi yêu viết, yêu cái cách đầu bút đặt lên trên trang giấy, yêu những dòng chữ nhảy nhót, bay bổng làm cảnh vật trở nên tươi nguyên sống động trong trí tưởng tượng, yêu cả cái cách nó tô điểm cho cuộc sống của tôi. Tôi đã thích viết lách từ rất lâu trước đó nhưng khi lên Đại học, mọi thứ thay đổi quá nhiều, tôi cũng chẳng còn nhớ đến niềm đam mê viết lách ấy. Những câu chuyện tôi viết khiến tôi cảm thấy là chính mình, mang tôi đến với mọi người xung quanh. Tôi biết ở trường Đại học của tôi - trường Học viện Báo chí và Tuyên truyền, cũng sẽ có rất nhiều người thích viết như tôi và còn giỏi hơn tôi rất nhiều nữa. Nhưng khi tâm hồn tôi đã hòa quyện cùng việc viết lách, khi tôi được viết, tôi được là chính mình. Và bởi vì tôi biết, mỗi con người là một cá thể riêng, mang một màu sắc riêng cùng nhau khoe sắc giữa xã hội rộng lớn và văn phong mỗi người là khác nhau. Tôi sống với văn chương của riêng tôi và ngắm nhìn vạn vật cũng bằng con mắt của riêng mình. Một lần nọ, khi vô tình nhìn qua hành lang lớp, tôi bắt gặp những tán cây đan vào nhau như những đợt sóng trào ngoài khơi. Vạn vạn giọt nắng chảy xuống lòng bàn tay qua kẽ lá xanh. Trong một giây ngẩn ngơ, tôi biết rằng mình đã say rồi. Ai đó đã cầm một chiếc chìa khóa vàng mở khoá trái tim tôi. Hơi thở của thanh xuân cuối cùng cũng đến chào mời khiến niềm vui cứ bồng bềnh trong lồng ngực. Trước đây, tôi là một đứa cuồng si văn hoá thuần tuý châu Á, nhưng tôi cũng đã dám thử hát những bài nhạc u Mỹ. Tự mình cân bằng được một phương trình hoá học, có thể nói được những câu tiếng Anh hoàn chỉnh hay đứng trước lớp thuyết trình một bài powerpoint là những việc mà tôi chưa dám làm và cũng chưa dám nghĩ. Nhưng những người bạn đã đến bên tôi, ở đó lắng nghe, không phán xét, đầy kiên nhẫn ngay cả khi tôi như một cơn mưa mùa hạ gắt gỏng và thất thường. Họ sẵn sàng “điên” cùng tôi, chia sẻ những điều nhỏ bé vụn vặt nhất. Những bức ảnh chụp cùng nhau dưới sân trường rộn nắng mới tuyệt hảo biết bao. Lúc cùng nhau chạy qua sân cỏ tưởng chừng như mình sắp thắng được cơn gió rồi đấy nhỉ ? Bóng đèn thắp lên khắp sân trường lúc chiều muộn là những vầng mặt trời nhỏ cho riêng bọn mình ấy chứ. Trường vào buổi tối liệu có bí mật gì không ? Những lần cùng nhau hát hò, chưa bao giờ tôi thấy mình hát được hay như thế. Những lúc cùng chịu dày vò trước những bài tập khó nhằn cũng thật vui. Cứ mãi để ý những những điều nho nhỏ ấy, tôi cũng thật lạ quá nhỉ ? Thời gian của tôi, cuối cùng đã bắt đầu trôi. Và mùa hè lại trở nên chẳng bao giờ là đủ cả. Trong giấc mơ của mình, tôi không còn trôi dạt trên đại dương nữa. Bây giờ, tôi đang ngồi trên một chiếc thuyền lớn lao băng băng về phía trước. “Hãy ngừng thẫn thờ trước chiếc đồng hồ chết đi thôi Nó thôi thúc tôi không thể dậm chân mãi ở nơi đây Này em, hãy ôm lấy những phút giây quý giá hiện tại Chúng ta cùng bên nhau nơi đây Ngân lên bản giao hưởng sắc màu.” Và tôi biết, chiến thắng của tôi là chiến thắng chính mình. Một đứa sinh viên 20 tuổi, yếu đuối, thiếu tự tin và luôn khép mình. Giờ đây, tôi đã năng động hơn nhiều so với hồi năm nhất. Tôi tự trao vương miện cho tôi khi tôi biết yêu thương bản thân mình, trau dồi kiến thức hàng ngày và luôn sống với đam mê. Hành trình chinh phục chiến thắng và khẳng định giá trị bản thân của tôi vẫn chưa dừng lại nhưng trước mắt tôi đã và đang cố gắng vì chính mình, tôi đang vụt chạy qua cơn mưa rào mát lành của thanh xuân, liệu ta còn cho mình được bao nhiêu thời gian mà không mau tận hưởng, không dám dấn thân? Liệu những câu chữ này có thể đến được với bao nhiêu những tâm hồn trẻ? Nếu tới được thì thật tốt quá! #STF2022_LavieenRose #Hahalolo

68
436
84
0

Make money easily with Hahalolo!
Featured experience

Off-road riding in Laos – Experiences & What To Expect From A Tour Leader Point Of View
Off-road riding in Laos – Experiences & What To Expect From A Tour Leader Point Of View

Luu Thao

12 days ago

Registered with the Ministry of Industry and Trade
Notified to the Ministry of Industry and Trade
Associate member of the United States Tour Operators Association
© Hahalolo 2017. All rights reserved