Sau khi đọc những phát ngôn gây "sốc" trên cộng đồng mạng của một nữ Việt Kiều về Việt Nam tránh dịch, tự nhiên mình nhớ lời "Ông- Bà" xưa từng rủa "cái đồ mắc dịch". Đúng Thật!
Đồng tình và rất cảm kích với lời lẽ phản hồi của Nguyễn Sin. Mình thấy nói vậy đủ rồi, lời lẽ tuy nhẹ nhàng mà rất thâm thúy, nếu là người có lòng tự trọng mà nghe nói vậy chắc cũng đau lắm (dĩ nhiên mình cũng biết loại người ăn nói vậy thì chưa chắc biết cái "tự trọng" nó hình dáng ra sao!)
Đến khi đọc bài thơ này của cô nàng Lê Hồng Mận thì lại càng thấy tâm đắt hơn. Đúng thật là "Thơ" mà, lúc nào cũng nhẹ nhàng mà có khi xát muối vào lòng người ta.
NẾU MỘT NGÀY EM LẠI RỜI ĐI
Nếu một ngày em lại rời đi
Em có nhớ những gì Đất nước đã làm cho em không nhỉ!
Em có thấy thương những Bộ Đội, Công An, Bác Sỹ
Những người vì em. Thức trắng mấy đêm rồi...
Nếu một ngày tung cánh nơi xa xôi
Em có biết ơn khi hôm nay vội vã trở về... Tổ Quốc dang tay đón
Một viên thuốc,
một chén cơm,
một manh chiếu ngả lưng.... cũng là ruột gan người nhà chăm bón
Huống hồ, còn trăm vạn điều không thể gọi thành tên...
Nơi tổ tiên em phôi thai, tựa vào từng gốc rạ lớn lên...
Chưa một lần trách em bội quên lời thề.... dứt áo ra đi.... nơi xứ người đèn hoa rực rỡ
Hoạn nạn, gian nguy em trở về; những vòng tay lại dang ra nâng đỡ
Hà cớ gì, em trách cứ dăm chén nước, một bữa cơm?.
Giả dụ xứ người thực sự thảo thơm
Sao em lại quay về giữa lúc trời giông bão?
Là em bội bạc lòng hay em khờ khạo
Ân nghĩa của em đâu
cốt cách người Việt đâu
em cất ở đâu rồi?
Nếu một ngày, chắc sẽ gần đây thôi
Khi đại dịch qua rồi, em lại ra đi nhỉ?
Em hãy kể với bè bạn năm châu bằng nụ cười hoan hỉ
Đừng chỉ biết giận hờn về những chuyện không vui?
Rồi quê mẹ sẽ lại dang tay ra, đón những lần em tới lui
Bao dung như bao đời nay vẫn thế
Xin lỗi đi em, khi chưa quá trễ!
Tôi tin em, còn đượm nghĩa tình!
Thơ Lê Hồng Mận
3
32
0
0